Bản tóm tắt do các tác giả từ Khoa Tiêu hóa, Trường Y khoa Istanbul thuộc Đại học Istanbul trích từ công trình nghiên cứu của họ, được chuyển ngữ và trình bày dưới đây
Các tác giả đã đánh giá hiệu lực của tenofovir disoproxil fumarate (TDF) ở bệnh nhân đã được điều trị với lamivudine bị thất bại (LAM-F) so với hiệu lực ở các bệnh nhân viêm gan B mãn tính chưa từng được điều trị với thuốc tương tự nucleoside/nucleotide analogue (NA). Tiêu chuẩn bao gồm là bệnh nhân chưa từng được điều trị với các thuốc nucleos(t)ides hoặc đã được điều trị với lamivudine bị thất bại và tiếp nhận điều trị với TDF trong thời gian ít nhất là 6 tháng. Các test sinh hóa và virus học đã được thực hiện vào lúc mới bắt đầu điều trị, vào khoảng cách 3 tháng trong năm đầu, và khoảng cách mỗi 6 tháng trong năm sau đó. Số đo kết quả sơ bộ đối với hiệu lực là một đáp ứng virus hoàn toàn (CVR), được xác định như một nồng độ HBV DNA < 20 IU/mL. Tỷ lệ đáp ứng virus hoàn toàn đã được tính toán bằng phân tích theo thuật toán Kaplan-Meier, và mô hình tỷ lệ nguy cơ Cox đa biến đã được phát sinh để tìm các yếu tố dự báo một cách độc lập được kết hợp với thời gian đến một đáp ứng virus hoàn toàn.
Các tác giả đã kết luận 197 bệnh nhân được nghiên cứu (136 nam; tuổi trung bình 43 ± 12 tuổi; 105 bệnh nhân chưa được điều trị với các thuốc tương tự nucleos(t)ides). Sáu mơi lăm bệnh nhân viêm gan B mãn tính có HBeAg (+). Thời gian điều trị TDF trung vị kéo dài là 29 (biên độ 6 - 52) tháng. Bảy mươi bảy bệnh nhân (77%) ở nhóm LAM-F đã được điều trị với TDF. Tỷ lệ đáp ứng virus hoàn toàn của nhóm chưa được điều trị với các thuốc nucleos(t)ide và nhóm LAM-F có thể so sánh ở bệnh nhân HBeAg (-) (94% so với 96% ở tháng 36, P = 0,10) và bệnh nhân cơ HBeAg (+) (67% so với 83% tại tháng 36, P = 0,48). Phù hợp với mô hình hồi qui Cox đa biến, chỉ HBeAg (+) ([HR], 0,39; 95% CI, 0,26 – 0,59; P < 0,001) và một nồng độ HBV DNA cao lúc bắt đầu điều trị (HR, 0,44; 95% CI, 0,29 – 0,67; P < 0,001) có một ảnh hưởng có ý nghĩa lên thời gian đến một đáp ứng virus hoàn toàn. Tỷ lệ đáp ứng virus hoàn toàn tích lũy tương tự suốt quá trình theo dõi cho thấy rằng TDF có hiệu lực có thể so sánh ở các bệnh nhân đã điều trị lamivudine thất bại và các bệnh nhân chưa được điều trị với các nucleos(t)ides, và hiện diện các đột biến đề kháng đã không thay đổi tỷ lệ đáp ứng với TDF.
Tài liệu tham khảo
Baran B, Soyer OM, Ormeci AC, Gokturk S, Evirgen S, Bozbey HU, Akyuz F, Karaca C, Demir K, Besisik F, Onel D, Gulluoglu M, Badur S, Kaymakoglu S.(2013). Efficacy of tenofovir in patients with Lamivudine failure is not different from that in nucleoside/nucleotide analogue-naive patients with chronic hepatitis B. Antimicrob Agents Chemother. 2013 Apr;57(4):1790-6. doi: 10.1128/AAC.02600-12. Epub 2013 Feb 4.
Bs Phan Quận – Văn Phòng Hội Truyền Nhiễm Việt Nam